Chuyện của người ta 2
“Họ Tần kia, tôi TM ba tuổi đã biết người tôi thích là ai rồi! Còn cậu? A!” Hắn hất tay tôi ra, hét lên giận dữ với tôi như vậy.
Ngoại trừ người lớn trong nhà, trong cuộc đời này, có ai dám dùng thái độ như vậy để nói với tôi những lời như thế?
Trừ khi hắn chê mạng quá dài.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, sự việc vẫn cứ như vậy mà diễn ra. Hắn muốn thế nào thì tôi mặc hắn thế ấy, cũng giống như tôi muốn thế nào hắn cũng mặc kệ tôi như vậy.
Tối hôm ấy, Quý Tá Thuần đã thực sự nổi giận.
Ha.
Con người này thực sự bị tôi chọc cho tức điên lên rồi.
Nếu nói rằng hắn tức giận đến mức không thể ăn nổi trước mặt tôi, tôi chẳng thể nào tin.
Thế nhưng tôi thực sự rất lạnh. Buổi đêm tháng tư đen như mực, toàn thân ướt đẫm đứng trong gió, không lạnh, TM không lạnh mới là lạ.
“Hắt xì!” Tôi hắt hơi một cái thật mạnh, hắn vẫn đứng trước mặt tôi mà bốc hỏa.
“Anh TM ít nhất cũng phải cởi cái áo khoác ra đưa tôi chứ!” Tôi chìa tay ra nói.
Hắn vẫn đang còn phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, cởi áo khoác ngoài ra rồi ném về phía tôi, một chút dịu dàng ôn nhu cũng không có.
Thế nên thích một người đôi khi cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Dám giở bộ mặt hung thần sát ác như thế với tôi, nếu là một người khác tôi đã sớm giết hắn rồi.
Tôi đem áo của chính mình cởi ra rồi khoác lên mình áo hắn. Vóc dáng của chúng tôi không khác nhau mấy, mặc áo hắn cũng vừa người.
Chiếc áo này thực ra là do tôi mua.
Hắn giận, trước kia tôi chơi đùa cùng người khác hắn có giận bao giờ đâu. Có lúc tôi mang hai ba người về dâm loạn trên giường bị hắn bắt gặp, hắn cũng chưa tức khí như thế này.
Ừ thì, tôi và hắn là bạn thanh mai trúc mã.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cũng chỉ thế thôi.
Tôi thật tâm thích một người, đối tốt với người đó, vì người đó chuyện gì cũng nguyện ý, thiếu chút nữa chết mất mạng, còn không để người đó biết.
Nào có ai biết, TM tôi dễ dàng lắm sao?
Tôi chơi bời thế nào hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Vậy mà tối hôm nay chỉ hôn tiểu tình nhân của hắn có một cái, hắn đã tức đến thành cái bộ dạng này.
Hắn một phát đẩy tôi ra rồi kéo tiểu tình nhân của hắn vào lòng. Vừa hay ngay đằng sau là một cái hồ, tôi lập tức bị rơi xuống nước.
Đúng là sự phân biệt đối xử giữa anh em tốt và người yêu.
“Chỉ là chơi đùa một chút thôi mà, bực mình như thế để làm gì?” Nhóm người đã tản ra hết, chỉ còn lại mình tôi và hắn bên cạnh bể bơi.
Hắn hận tôi lông bông, rèn sắt không thành thép, à không phải, hắn hận tôi khinh bạc tiểu bạch thỏ của hắn, “Chơi đùa? Cậu TM muốn chơi như thế này đến bao giờ?”
Tôi buông tay, “Đến khi nào tìm được tình yêu đích thực. Biết đâu đấy.”
Tình yêu đích thực của đời tôi đã xuất hiện rồi, vào giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn.
Vào lần đầu tiên tôi nhận được một viên kẹo xấu xí từ hắn.
Vào lần đầu tiên được hắn nắm tay cùng nhau leo đến đỉnh núi.
Vào lần đầu tiên tôi nghe những câu chuyện vớ vần lung tung của hắn mà đi vào giấc ngủ.
Vào lần đầu tiên được thân cận nhiệt độ cơ thể chân thật không chút che đậy của hắn.
Vào lần đầu tiên chạm lên đôi môi mềm mại của mỹ nhân đang say ngủ.
Vào lần đầu tiên trái tim đau như cắt khi thấy hắn nắm tay người khác.
Vào lần đầu tiên, nhìn thấy hắn cùng người khác ở bên nhau, sống chung suốt quãng thời gian dài.
Chỉ là tôi và hắn chưa từng có bắt đầu thì làm sao có thể có kết quả. Có lẽ nếu ta đợi, ta thực sự sẽ gặp được một người nào đó, và rồi sẽ triệt để quên hắn đi.
“Tình yêu đích thực?” Hắn vẻ mặt không chút tin tưởng, “Cậu đã bao giờ đối xử chân thành với bất cứ ai chưa?”
“Tôi TM sao lại chưa từng chứ? Anh đấy thôi?” Tôi không có cách nào tức giận hắn, thấy bộ dáng hung thần sát ác như thế của hắn, cứ như thể tôi đã giết cả nhà hắn vậy.
Hay là do tối hôm đó, tôi thần trí mơ hồ không rõ ràng?
Hắn trừng tôi một lúc lâu, dường như muốn một lần nữa nhận thức người bạn thân nhất của hắn là tôi đây. Có lẽ từ trước đến giờ hắn vẫn luôn chẳng thèm để tâm đến tôi như vậy, chỉ là không để nó biểu hiện rõ, cũng giống như tôi che giấu tình cảm dành cho hắn.
“Làm sao? Chân thành của anh thì sao? Tình cảm của anh, người anh thích thì sao? Hôm kia mới quăng bỏ một người, hôm nay đã lại mang người mới đến đây rồi?”
Tôi cười cười. Nói vậy cũng không phải muốn chọc tức hắn, tôi thích ai sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó, cũng không muốn đanh đá chua ngoa với hắn. Chỉ là giây phút này, tôi thực sự muốn biết, chân tình đối với hắn rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng rõ ràng là hắn đã bị tôi làm cho kích động, tình cảm giấu kín lâu như vậy, sâu như vậy cuối cùng cũng bị bại lộ, cuối cùng cũng không khống chế được mà nhảy dựng lên như người điên.
“Họ Tần kia, tôi TM ba tuổi đã biết người tôi thích là ai rồi! Còn cậu? A!” Hắn hất tay tôi ra, hét lên giận dữ với tôi như vậy.
Lúc đó tôi đang lấy điện thoại và ví tiền từ trong áo khoác của hắn ra đưa cho hắn, theo cánh tay vung ra của hắn mà toàn bộ đều bị tung xuống nước.
Hắn đã nói câu gì khiến tôi vui mừng?
Hắn nói khi ba tuổi hắn đã biết người hắn thích là ai.
Dù tôi là người luôn trấn định tiêu sái, nghe hắn nói xong cũng phải ngây người.
Hiển nhiên, người nói ra câu này so với tôi còn kinh ngạc hơn gấp vạn lần.
Sự kinh ngạc của hắn, hắn đối với chính mình mất không chế không thể tin nổi. đều hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn kia.
Tôi lập tức phì cười.
Cười đến độ gập cả người.
Đời tôi chưa bao giờ vui mừng đến vậy.
Thực sự.
Tần Hoài tôi đã gặp gỡ bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, cũng chưa bao giờ có cảm giác trái tim đập cuồng loạn mà thỏa mãn như lúc này.
Thích một người, kỳ thực đâu có khó mở lời như vậy?
Tôi cười không nhịn nổi, sự ngạc nhiên của hắn trong tiếng cười đó đã dần chuyển thành thấp thỏm mà phẫn nộ.
“Cậu TM cười cái rắm!”
Tôi vươn người, nhìn hắn chằm chằm, ngay sau đó không hề báo trước mà nhào đến, đè hắn lên bãi cỏ, cúi đầu hôn lên đôi môi hắn. Hắn kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền hiểu. Một giây cũng không để lỡ mà ôm lấy tôi.
Tôi chưa từng nghĩ đến, cùng người mình thích hôn nhau lại có cảm giác tuyệt vời như vậy. Tôi hôn hắn đến khi không thở nổi, muốn buông hắn ra, nhưng hắn không nói câu nào liền đào khách thành chủ.
Chúng tôi ở bên cạnh hồ lăn qua lăn lại. Hạ thân cách quần cọ xát như muốn nổ tung, cuối cùng lăn đến dưới một gốc cây.
“Có lẽ là vội đến không kịp vào phòng, nhưng tôi lạnh muốn chết rồi!” Tôi núp vào trong ngực hắn, chiếc áo khoác ngoài không đủ để ngăn từng cơn gió lạnh thổi vào lớp quần áo ẩm ướt bên trong.
Hắn đỡ tôi dậy rồi kéo tôi chạy về phía phòng nghỉ.
Chúng tôi sóng vai chạy vào phòng, hắn quay đầu liếc mắt nhìn tôi, phảng phất như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy hắn.
Hắn đứng trước cửa vườn trẻ, hai mắt mở to, mái tóc mềm mại. Ánh mặt trời xuyên qua cành lá cây ngô đồng pháp bao phủ lên thân hắn.
Tôi bước xuống xe, đến trước mặt hắn rồi nói: “Tớ tên là Tần Hoài, ba tuổi. Cậu thì sao?”